Phiên ngoại

Năm nay tuyết đầu mùa lại rơi, ngày lại ngày càng một dày đặc, vì thế Vương Nhất Bác thường xuyên ở nhà bên cạnh Tiêu Chiến và Toả nhi.


Sáng cả ba quấn quít lấy nhau, tối thì cùng ngủ một giường, chỉ duy nhất buổi trưa là dành thời gian cho Vương Nhất Bác làm việc.


Vương Nhất Bác nhiều lúc nói với Tiêu Chiến rằng để cho Toả nhi sang phòng khác ngủ, vì tuổi thằng bé cũng đã lên năm, nhưng Tiêu Chiến không đồng ý, hắn sợ cậu giận cũng không dám nói gì nhiều, thằng bé Toả nhi lại càng bướng bỉnh y như ba ba Tiêu Chiến, cũng khóc nhè không chịu chuyển phòng, làm Vương Nhất Bác chỉ biết thở dài rồi lẳng lặng đi ra.


Ai không biết Vương Nhất Bác muốn vậy là đều có mục đích cả, từ lúc có con đi nay, hắn muốn lại gần Tiêu Chiến còn khó hơn lên trời, cậu và bé cứ ôm chầm lấy nhau mãi, tối thì bé nhóc lại nằm giữa, nên Vương Nhất Bác không tài nào ôm trọn Tiêu Chiến vào lòng được, người khác nhìn vào sẽ nghĩ Vương Nhất Bác ghen tị với con nít đấy.


Chính vì điều đó, những khi bên cạnh Tiêu Chiến, hắn thường giở thói sờ mó lung tung, nhưng Tiêu Chiến chỉ mặc kệ không hề bài xích, cậu biết Vương Nhất Bác đã tuổi thân lắm rồi.


Vương Nhất Bác đang ngồi trên bàn làm việc, thì có người điện thoại bảo hắn đến nhà hàng để ký hợp đồng, Vương Nhất Bác mặt nhăn nhó đến khó coi, tuyết ngoài trời rơi nhiều như thế, hắn lại nghĩ tên khách hàng này có bị vấn đề thần kinh không mà lại gọi ngay lúc này, nếu không phải là hợp đồng quan trọng, thì hắn cũng không tốt công sức làm gì cho mệt.


Kết thúc cuộc điện thoại, Vương Nhất Bác vào phòng thay quần áo, rồi xuống nhà với bộ đồ vest dày cộm.


-" Tiêu Chiến ! Em ở nhà với con nhé, anh phải ra ngoài bàn chút công việc với đối tác ".


-" Ngoài trời lạnh như vậy, còn phải đi nữa sao?".


-" Không đi không được ".


Tiêu Chiến thở dài một hơi, đúng là không làm thì lấy tiền đâu mà sống, cứ đồng ý là Vương Nhất Bác có núi vàng núi bạc đi, nhưng ở không ăn sài thì cũng có ngày tiêu tan hết, nếu không phải hắn không cho phép cậu đi làm, thì Tiêu Chiến cũng muốn phụ giúp hắn chút đỉnh, tiền bạc dù sao vẫn là thứ cần thiết nhất.


-" Anh mặc thêm một chiếc áo đi, ngoài trời khá lạnh ".


-" Không sao. Chỉ là lạnh vài hôm sẽ hết đấy mà ".


-" Hay anh cho em đi làm đi, hoặc mở một cửa tiệm gì đó cũng được, ở không mãi rất chán ".


-" Anh đã nói rồi, em cứ ở nhà với con là được, chuyện tiền bạc cứ để anh lo, anh không muốn em cực khổ ".


-" Nhưng mà...".


-" Không nói nữa, anh đi đây ".


Tuy là Vương Nhất Bác có hơi cáu gắt về vấn đề này, nhưng hắn vẫn luôn ôn nhu với Tiêu Chiến.


Tiêu Chiến ở với hắn suốt 5 năm, Tỏa nhi cũng được gần 5 tuổi, chưa có bao giờ hắn làm cậu buồn hay khóc, chỉ có điều đó thôi làm cậu rất vui và hạnh phúc, chỉ khi nhắc để việc đi làm, hắn mới có thái độ khó chịu.


Tiêu Chiến tiếp tục ngồi xuống sofa bên cạnh Toả nhi, bổng nhiên bé lại lay lay người cậu nhỏ giọng bảo.


-" Ba ba ! Con muốn đi chơi, ở nhà quài chán lắm !".


-" Cha và con đó, sao lại giống nhau như vậy, đang tuyết rơi mà đòi ra ngoài là sao?".


-" Không sao ạ ! Toả nhi rất thích tuyết, ngắm cũng rất vui mắt ".


Tiêu Chiến phì cười, véo nhẹ chiếc má phúng phính của cậu bé, đúng là dẻo miệng như cha nó vậy, gì cũng nói được.


-" Ai dạy con nói mấy câu này vậy hả?".


-" Là cha đó ạ ! Hôm qua cha nói với con muốn đưa ba ba và con đi trượt tuyết, còn muốn cùng ngồi ngắm tuyết rơi nữa ".


-" Vậy con muốn ra ngoài lắm sao?".


-" Vâng ạ !".


Tiêu Chiến không biết có nên chấp nhận hay không, cậu chỉ sợ bé cảm lạnh thôi, chứ thật ra mấy ngày nay cả ba người cứ ở trong nhà miết cũng rất chán.


Thôi thì đi vậy, dù sao Tiêu Chiến cũng rất thích ngắm những bông hoa tuyết trắng xóa ngoài kia.


Thay đồ xong, Tiêu Chiến cùng bé đón taxi đến khu mua sắm, mua vài bộ quần áo cho con và Nhất Bác, rồi đến nhà hàng ăn chút điểm tâm, lúc này quán cũng rất đông khách, cho dù là buổi trưa, thức ăn nóng sọc vào mũi khiến cậu cũng cảm thấy ấm lòng, ngồi bên cạnh vừa ăn vừa nhìn Toả nhi ăn hai má phồng lên, rất đáng yêu, càng lớn bé càng giống Vương Nhất Bác, kháu khỉnh và cũng rất khó chiều.


Tiêu Chiến đang ăn và cười với con, thì cậu quay sang chợt thấy Vương Nhất Bác, hắn ngồi cách xa cậu khoảng chục cái bàn, còn ngồi trong gốc khuất nữa, mà biểu cảm của hắn lúc này là cười nói rất vui vẻ với người phụ nữ khác, còn đưa tay chạm vào mặt cô ta nữa. Tiêu Chiến cảm thấy đầu óc trì trệ, có chút không chấp nhận được, chẳng lẽ người chồng mà cậu tôn thờ bấy lâu, lại giả vờ lừa dối cậu hay sao?


Tiêu Chiến không nói gì, chỉ vô cảm đứng lên dẫn Toả nhi ra về, trong khi bé không biết chuyện gì đang xảy ra.


Gần chiều, Vương Nhất Bác về đến nhà, thấy cửa nhà có chút vắng vẻ, hắn thấy rất lạ, không giống thường ngày. Vội vã lên lầu, mở cửa phòng ra thì thấy Toả nhi đang chơi ghép Lego, còn Tiêu Chiến thì nằm trên giường quấn một lớp chăn phủ kín đầu, hắn thấy có gì đó rất lạ, liền đến gần hỏi bé trước.


-" Toả nhi ! Ba ba bị làm sao con có biết không?".


-" Dạ không ạ ! Lúc nãy ba ba dẫn con đi ăn, giờ về nhà lại không chịu chơi với Toả nhi. Cha chơi với Toả nhi đi !".


Cậu bé ngây thơ không hiểu gì, chỉ biết là chơi một mình rất cô đơn a~ mà ai cũng không chịu chơi với cậu.


-" Lát nữa nha ! Giờ cha lại xem ba ba con một chút ".


-" Vâng ạ !".


Vương Nhất Bác không chần chừ, đến gần mép giường ôm lấy thân thể Tiêu Chiến, nhưng hắn phát hiện cậu đang có trạng thái run, mà không phải bệnh mà run mà là khóc.


Vương Nhất Bác như bị ai bóp nghẹn, không biết nguyên nhân gì mà Tiêu Chiến lại khóc, hắn vốn không làm gì tổn thương cậu.


-" Bảo bối ! Em sao lại khóc, nói anh nghe ".


-" Anh tránh ra đi, em không muốn nhìn thấy anh ".


Tiêu Chiến hoàn toàn thoát khỏi cái ôm của Vương Nhất Bác, cậu nhớ lại hình ảnh lúc nãy, khi hắn cười với người khác, còn đụng chạm người ta nữa, nghĩ đến thôi cậu đã buồn đến khóc rồi.


-" Em sao vậy? Có chuyên gì, nói anh nghe đi ".


-" Em hỏi anh đi đâu đến giờ mới về ".


-" Không phải anh nói rồi sao, anh đi ký hợp đồng với đối tác".


-" Lừa dối ! Anh rõ ràng đi hẹn hò với cô gái khác ".


-" Em đang nói cái gì vậy? Anh làm gì hẹn hò với ai? Em đã thấy những gì?".


Vương Nhất Bác hoàn toàn không hiểu, hắn rõ ràng là đi bàn công việc với đối tác, sao bây giờ lại thành ra là hẹn hò, Tiêu Chiến thật ra là đang hiểu lầm hắn.


-" Còn không phải sao, anh cười nói với người ta, còn chạm vào cô ta nữa, vậy là ngoại tình có đúng không?".


Tiêu Chiến như hét lớn, lại càng khóc to, lâu rồi cậu không có khóc, cứ tưởng mãi mãi trên môi chỉ xuất hiện nụ cười, ai ngờ nó lại đùng một cái khiến cậu bất ngờ đến vậy.


-" Em hiểu lầm anh rồi, cô gái đó là đối tác ở bên Pháp mới về nước, đang dự định ký hợp đồng với công ty, lại muốn hiểu nhiều hơn về nơi đây, nên anh mới giải thích cho cô ta hiểu. Còn việc đụng chạm mà em nói, là cô ta nhờ anh đeo hộ chiếc bông tai, do cổ sơ ý rơi thôi ".


Đầu óc Tiêu Chiến dường như bị trì hoãn, câu giải thích của Vương Nhất Bác quá hợp lý rồi đi, không lẽ là cậu ghen quá đáng.


-" Em là đang ghen?".


Thấy Tiêu Chiến im lặng, hắn ghé sát tai cậu nói nhỏ, Tiêu Chiến bị nói trúng nên vành tai đỏ ửng lên, mặt cũng đổi màu như quả cà chua chín.


-" Em mới không thèm ghen ".


-" Vậy ai vừa hùng hổ vậy hửm?".


-" Vương Nhất Bác ! Không phải vì do em quá yêu anh mà ra sao?".


-" Được rồi ! Anh chỉ có duy nhất mình em thôi, không có ai khác cả ".


-" Thật không?".


-" Hay em muốn thử?".


-" Bằng cách nào?".


-" Vậy để anh chỉ em".


Dứt lời cũng là lúc đầu lưỡi cả hai dây dưa quấn lấy nhau.


Bé con chớp chớp mắt, bé không hiểu gì cả. Ba ba và cha đang làm cái gì vậy?

Bình luận